Truyền nước biển (vô nước biển) là việc tiêm truyền các chất dinh dưỡng vào cơ thể qua đường tĩnh mạch. Đây là kỹ thuật y học được áp dụng phổ biến để hỗ trợ điều trị và phục hồi sức khỏe cho người bệnh.
“Truyền nước biển” là cụm từ dùng để chỉ việc tiêm truyền nhỏ giọt dung dịch chứa muối và các chất điện giải vào cơ thể qua đường tĩnh mạch. Tác dụng của việc truyền nước biển là nâng cao hiệu quả điều trị và phục hồi sức khỏe cho người bệnh.
Thị trường đang có hơn 20 loại dịch truyền khác nhau được phân thành 3 nhóm cơ bản sau:
1. Nhóm dịch truyền cung cấp chất dinh dưỡng cho cơ thể
Các loại dịch truyền phổ biến thuộc nhóm này gồm đường (glucoza, dextrose), các dung dịch chứa chất béo, chất đạm hoặc vitamin (alversin 40, amino – plasmal 5%, amigolg 8,5%, lipofundin, nutrisol 5%, vitaplex, clinoleic…). Đối tượng sử dụng thường là người suy dinh dưỡng, người bệnh sau phẫu thuật, người không thể ăn uống được bình thường, không tiêu hóa được thức ăn…
2. Nhóm dịch truyền cung cấp nước và chất điện giải cho cơ thể
Đây là nhóm dịch truyền dùng cho các trường hợp mất nước và mất máu do tiêu chảy, ói mửa, bỏng, ngộ độc thực phẩm… Một số loại dịch truyền thuộc nhóm này là lactate ringer, bicarbonate natri 1,4%, natri clorua 0,9%…
3. Nhóm dịch truyền đặc biệt
Dịch truyền đặc biệt là nhóm dung dịch giúp bù nhanh albumin hoặc bù dịch tuần hoàn trong cơ thể. Chúng bao gồm dung dịch chứa albumin, dung dịch haes – steril, dextran, gelofusin, dung dịch cao phân tử…
Có nên truyền nước biển tại nhà không?
Tại sao lại truyền nước biển? Hiện nay, không ít người vẫn chọn truyền nước biển như một cách giúp phục hồi thể trạng khi bị mệt mỏi hay có dấu hiệu suy nhược. Tuy nhiên, không phải trường hợp mệt mỏi, thiếu ngủ, kém ăn nào cũng cần truyền nước biển hay chuyền nước.
Để xác định có nên truyền nước không, người bệnh cần tiến hành xét nghiệm máu và các bước kiểm tra cần thiết khác. Nếu kết quả đo được thấp hơn mức bình thường, bác sĩ mới chỉ định cho người bệnh truyền nước biển.
Bên cạnh đó, nếu cơ thể bị mất nước nhưng vẫn ăn uống được thì người bệnh không nhất thiết phải truyền dịch. Lúc này, việc bù nước qua đường uống sẽ đem lại hiệu quả tốt hơn. Cụ thể, việc uống một ly nước có pha thìa cà phê đường tương đương với truyền một chai glucose 5% hay húp một bát canh nhạt cũng tương đương với truyền một chai dung dịch muối 9%.
Ngoài ra, việc truyền nước biển chỉ an toàn khi có sự chỉ định và theo dõi sát sao của bác sĩ hay nhân viên y tế. Quá trình truyền dịch cần tuân thủ các quy định về tốc độ nhỏ giọt, liều lượng, đồng thời địa điểm truyền dịch phải đáp ứng các tiêu chuẩn về cơ sở vật chất để xử lý kịp thời trong trường hợp xảy ra sự cố. Do đó, người bệnh tuyệt đối không tự ý mua dịch truyền từ quầy thuốc hoặc sử dụng các dịch vụ truyền nước biển tại nhà. Việc lạm dụng truyền nước biển có thể dẫn đến những biến chứng nghiêm trọng, thậm chí đe dọa đến tính mạng.
Những điều cần lưu ý khi truyền nước biển
Về mặt lý thuyết, dịch truyền cũng là một loại thuốc. Do đó, truyền dịch phải được thực hiện theo đúng chỉ định của bác sĩ chuyên khoa. Để phòng tránh các rủi ro không đáng có, bạn cần lưu ý các vấn đề sau khi truyền dịch:
- Không truyền dịch khi bị tăng kali huyết, urê huyết, suy thận cấp, mãn tính, suy tim, toan huyết, suy gan, viêm gan nặng…
- Không truyền dịch trong trường hợp choáng váng do đổ mồ hôi, mất nước nhiều sau luyện tập cường độ cao. Lúc này, việc truyền dịch có thể gây phù não, ngộ độc nước, co giật, thậm chí là tử vong.
- Kiểm tra dây truyền trước khi tiến hành truyền, sát trùng vùng da tiếp xúc với kim truyền.
- Không pha dịch truyền với các loại thuốc khác khi chưa có chỉ định của bác sĩ.
- Không dùng các chai dịch truyền đã bị mở nắp hoặc hết hạn sử dụng hay dung dịch có hiện tượng lợn cợn.
- Không truyền dịch tại các cơ sở y tế không đảm bảo uy tín, chất lượng.
- Liên hệ ngay với nhân viên y tế khi có các biểu hiện bất thường trong quá trình truyền dịch.
Mất cân bằng điện giải: triệu chứng và điều trị
Bệnh viện Nguyễn Tri Phương – Đa khoa Hạng I Thành phố Hồ Chí Minh