Công ước IPPC (International Plant Protection Convention) là gì

Công ước IPPC (International Plant Protection Convention)

Công ước IPPC – danh từ, trong tiếng Anh được dùng bởi cụm từ International Plant Protection Convention, viết tắt là IPPC.

Công ước IPPC hay còn được gọi là Công ước Bảo vệ thực vật quốc tế, được ra đời vào năm 1952 bởi các nước thành viên của Tổ chức Lương thực và Nông nghiệp của Liên Hiệp Quốc (FAO). Đến tháng 7 năm 2012 , đã có 176 chính phủ và 1 tổ chức khu vực kí kết Công ước IPPC.

Công ước IPPC có mục đích bảo đảm phối hợp, hành động hiệu quả để ngăn chặn và kiểm soát việc giới thiệu và lây lan của dịch hại thực vật và các sản phẩm thực vật, tập trung chính là trên thực vật và sản phẩm thực vật di chuyển trong thương mại quốc tế. (Theo International Plant Protection Convention)

Một số nội dung của Công ước IPPC

Mục đích và trách nhiệm

1. Đảm bảo hành động chung và hiệu quả để ngăn chặn sự lây lan và giới thiệu các dịch hại thực vật và các sản phẩm thực vật và thúc đẩy các biện pháp kiểm soát của họ, các bên kí kết công ước tiến hành áp dụng các biện pháp lập pháp, kĩ thuật và hành chính cụ thể trong Công ước IPPC.

2. Mỗi bên kí kết công ước phải chịu trách nhiệm về việc thực hiện trong phạm vi lãnh thổ của tất cả các yêu cầu theo Công ước.

Tổ chức bảo vệ thực vật Quốc gia

1. Mỗi bên kí kết công ước thực hiện, cung cấp càng sớm càng tốt và tốt nhất khả năng của mình:

a) Một nhà máy chính thức bảo vệ tổ chức với các chức năng chính sau đây:

– Kiểm tra các nhà máy ngày càng tăng, các khu vực canh tác (bao gồm cả các lĩnh vực, các đồn điền, vườn ươm, vườn và nhà kính), và các nhà máy và các sản phẩm thực vật lưu trữ trong giao thông vận tải, đặc biệt là với đối tượng của báo cáo sự tồn tại, bùng phát và lây lan của dịch hại thực vật và kiểm soát những dịch hại;

– Kiểm tra các lô hàng thực vật và sản phẩm thực vật di chuyển trong giao thông quốc tế và, khi thích hợp, kiểm tra các lô hàng sản phẩm khác hoặc di chuyển hàng hóa trong vận tải quốc tế theo điều kiện, nơi họ có thể hành động tình cờ khi các hãng dịch hại thực vật và sản phẩm thực vật;

Kiểm tra, giám sát của các cơ sở lưu trữ và vận chuyển của tất cả các loại liên quan đến giao thông quốc tế cho dù thực vật và các sản phẩm thực vật hoặc các mặt hàng khác, đặc biệt là với các đối tượng ngăn chặn việc phổ biến qua các biên giới quốc gia của dịch hại thực vật và các sản phẩm thực vật;

– Khử trùng hoặc khử trùng các lô hàng thực vật và sản phẩm thực vật chuyển động trong vận tải quốc tế, và bao gói của chúng (bao gồm cả vật liệu đóng gói hoặc vấn đề của bất kì nhà máy loại đi kèm hoặc các sản phẩm thực vật), nơi lưu trữ, hoặc các cơ sở giao thông vận tải của tất cả các loại sử dụng;

– Việc cấp giấy chứng nhận liên quan đến điều kiện kiểm dịch thực vật và nguồn gốc của các lô hàng thực vật và sản phẩm thực vật (sau đây gọi tắt là giấy chứng nhận kiểm dịch thực vật);

b) Phân phối thông tin trong nước liên quan đến các loài gây hại của thực vật và sản phẩm thực vật và các phương tiện phòng, chống và kiểm soát của họ;

c) Nghiên cứu và điều tra trong lĩnh vực bảo vệ thực vật.

2. Mỗi bên kí kết công ước có trách nhiệm gửi một mô tả về phạm vi của tổ chức quốc gia của mình để bảo vệ thực vật và những thay đổi trong tổ chức đó cho Tổng giám đốc của FAO, sẽ lưu chuyển thông tin đó cho tất cả các bên tham gia công ước IPPC. (Theo Kĩ sư Hồ Đình Hải dịch và tổng hợp)

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *