Khi còn trẻ, tôi luôn thích bày tỏ yêu, hận, giận, vui bằng những cảm xúc mãnh liệt. Nói một cách mỹ miều thì chính là tình yêu đích thực, còn nói một cách rõ ràng thì đó là sự ngu ngốc, hành động cố ý và không có trách nhiệm với bản thân mình. Sau nhiều lần thất bại trong những cuộc tình, mẹ tôi nói rằng: “Chuyện tình yêu, cái gì cũng có giới hạn, bản thân con chẳng thể đủ năng lực để chi phối mối tình. Vậy nên, dù có nóng nảy hay quá nhiệt tình, cái lửa đó sẽ thiêu cháy đối phương. Việc con cần làm chỉ là nói ít hơn, làm vừa đủ và yêu nhiều hơn”.
Mẹ tôi là một người hiền lành, tôi chưa bao giờ thấy bà nổi nóng, dù trong cả hành động lẫn lời nói. Tôi từng ngây ngô hỏi “Mẹ không bao giờ tức giận sao?”, bà trả lời rằng: “Là con người, ai mà chẳng có lúc tức giận. Nhưng, khi lời nói của người khác không vừa lòng mình, con đừng tỏ ra bằng mặt không bằng lòng. Mình vẫn phải duy trì sự hoà nhã và lịch sự với những người thân của mình và con nên nhớ rằng, không được phép nổi giận với những người không liên quan. Nếu chỉ chú ý đến cảm xúc mà tức giận không suy nghĩ thì chỉ có thiệt thân thôi con ạ. Ở đời, đừng để những người thân yêu của mình nhìn thấy bộ mặt xấu xí nhất của mình!”.
Chúng ta luôn nghĩ rằng những hành động ngu ngốc của mình sẽ luôn được người thân, người yêu tha thứ, bỏ qua nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng những hành động, lời nói đó sẽ trở thành vết thương trong lòng. Dù trái tim có rộng lượng thế nào thì vết thương đó vẫn cứ âm ỉ mỗi khi bị động đến. Dần dần, tôi cũng đến cái tuổi bấp bênh, không còn trẻ nhưng bản thân vẫn nghĩ mình chưa đủ lớn. Khi áp lực càng cao, tôi thậm chí chẳng thể chợp mắt khi nghĩ đến tương lai. Nhưng tôi vẫn tin rằng, có tham vọng thì vẫn phải nỗ lực, có tình thì mới có sự tin tưởng, khi vấp ngã mà không thể đứng dậy sẽ càng xấu hổ, và khi phải đối mặt, càng cảm thấy quá sức thì lại càng phải vùng vẫy.
Khi bạn thường xuyên thất vọng, một mình chịu đựng những nỗi đau thì bạn sẽ tìm thấy những hy vọng mới và xác định được đâu là thứ bạn có thể nắm lấy. Nếu bạn không từ bỏ cuộc sống mà bạn muốn sống, bạn sẽ từ từ thoát khỏi mọi lo lắng và phiền muộn đang ngáng chân, và bạn sẽ duy trì được cảm xúc, lý trí và nụ cười của mình ngay cả trong những ngày tồi tệ nhất. Lúc này tôi mới hiểu được sự dịu dàng mà mẹ tôi có, hẳn là bà đã phải sống trong khoảng thời gian khó khăn hơn tôi rất nhiều. Nhờ vậy, cuối cùng tôi cũng học được cách điều chỉnh trọng tâm cuộc sống và toạ độ giấc mơ của mình ở mỗi độ tuổi khác nhau, chọn cho mình một cách sống phù hợp nhất.
Khi sự dịu dàng trở thành một loại khả năng làm nên chuyện, thì lúc đấy tài năng của người phụ nữ mới được thể hiện ra. Hãy học cách kiểm soát cảm xúc. Kiểm soát cảm xúc cho phép chúng ta có thể nói mà không cần lo lắng về cái được – mất trước mắt. Gặp chuyện thì phải suy nghĩ trước khi đưa ra quyết định, giải quyết vấn đề luôn giúp chúng ta nhanh chóng thoát khỏi và hồi phục nhanh chóng hơn là trốn tránh.
Có lẽ vì tính tình ngày càng dịu dàng, cuộc sống ngày càng trở nên đơn giản nên bạn có nhiều thời gian để tận hưởng vẻ đẹp của cuộc sống và sự ấm áp của cảm xúc hơn. Còn nếu bạn muốn nhìn thấy mình lúc bản thân xấu xí nhất, sau khi giận giữ, sau ồn ào, sau ghen tuông, sau khi khóc thì hãy nhìn vào gương. Đó sẽ là một khuôn mặt méo mó và một trái tim đầy tổn thương. Sẽ không có ai thích bạn đâu, đến người yêu bạn nhất cũng sẽ ghét bỏ. Khi tôi gặp rắc rối vì những chuyện vặt vãnh, không thể ăn ngon ngủ ngon. Hôm sau, khi soi gương, tôi cảm thấy chán ghét bản thân mình. Vì vậy, nói một cách đẹp đẽ thì tôi học cách kiểm soát cảm xúc của mình chính là vì cái đẹp. Tôi cố gắng không khóc vì cuộc sống của tôi không thể nhìn cuộc sống qua hàng mi đẫm nước mắt, nuốt nước bọt mà không lao vào những cuộc cãi vã vô nghĩa vì muốn giữ chất giọng trong trẻo của chính mình đi.
Bây giờ, dù đứng trước người đàn ông yêu mình, tôi cũng không bao giờ để anh ta nhìn thấy được bộ dạng không ưa nhìn của mình. Thi thoảng, để điều chỉnh lại tâm trạng của mình, tôi sẽ thay một chiếc váy, trang điểm nhẹ nhàng, ngồi trong quán cafe đợi anh. Tôi đã nói: “Khi em chờ anh ở nhà, là em đang vui; khi em chờ anh ở quán cafe, đó là lúc em không vui”. Lúc nào tôi cũng phải sống thật đẹp, không phải chỉ vì tôi, tôi cũng muốn những người xung quanh được hạnh phúc và thanh thản. Vì vậy, tôi dần trở nên dịu dàng hơn, ít cáu gắt hay làm ầm lên. Điều này đã trở thành một chuẩn mực trong cuộc sống của tôi. Cách ăn nói khéo léo, dịu dàng, cuối cùng bản thân cảm thấy mình càng trở nên giống mẹ hơn.
Nhiều khi, chúng ta cũng chỉ có một mình, nhưng im lặng không có nghĩa cô đơn mà là bạn đang luyện tập. Dù chưa hạnh phúc hay giận dữ, chúng ta cũng nên duy trì được sự mềm mại và yên tĩnh. Nếu bạn ngày càng trở nên lãnh đạm, bạn nghĩ rằng đó chính là biểu hiện chứng minh mình sẽ mạnh mẽ hơn. Nhưng thực tế, nếu bạn có một trái tim mạnh mẽ thì tính cách sẽ càng trở nên nhẹ nhàng. Bạn càng mạnh mẽ bao nhiêu, bạn lại càng mềm mại bấy nhiêu. Sự mềm mại, dịu dàng chưa từng trải qua những tình huống tréo ngoe của số phận thì chỉ được gọi là ngây thơ. Mà sự mềm mại, dịu dàng thực sự chính là khả năng ứng xử của người phụ nữ, dẻo dai, bền bỉ và chẳng thể bị thời gian ăn mòn.
Chúng ta không thể trở thành những con người vĩ đại, chúng ta chẳng thể là một vị anh hùng nhưng chúng ta có thể sử dụng sự dịu dàng để cho những người xung quanh biết rằng: “Tôi sống rất tốt, bạn có thể trông thấy điều đó và trở nên giống tôi”.